Một công trình hiện lên như một vết cắt trong không gian – nơi mà sự phi đối xứng, méo mó và phân mảnh tạo nên vẻ đẹp đầy chất triết học. Đó là một biểu tượng của kiến trúc giải cấu trúc hiện đại, không tuân theo trật tự hình học truyền thống mà chọn con đường phản kháng, phá vỡ những khuôn mẫu cũ kỹ. Bao phủ phía trên những khối hình không tưởng là một mái đồng ánh rực sắc đỏ cam ấm áp, phản chiếu ánh sáng mặt trời theo từng chuyển động thời gian, như một lớp da kim loại sống động uốn lượn theo từng nếp gấp kiến trúc.
Khi bước lại gần, người ta có thể cảm nhận được sự dồn nén của cấu trúc – các mảng tường xiên vát đâm xuyên không trung, những mặt phẳng thép, kính và bê tông như tranh cãi lẫn nhau rồi hòa quyện lại trong một trật tự phi truyền thống. Mái đồng không chỉ là một lớp vỏ che chắn, mà còn là một điểm nhấn mang đậm tính điêu khắc. Mỗi tấm đồng được chọn lọc tỉ mỉ để phản ứng cùng thời tiết, tạo nên hiệu ứng patina tự nhiên với màu xanh rêu và nâu cổ – một quá trình biến đổi vật chất thành ngôn ngữ của thời gian.
Bên trong công trình, ánh sáng tràn ngập qua các khe hở bố trí chiến lược, không tuân theo lô-gíc tuyến tính mà được định hình theo cảm xúc. Trần nhà không bằng phẳng mà liên tục thay đổi độ cao, uốn lượn theo các hình khối bên ngoài. Từng không gian như một hành trình khám phá – từ những hành lang hẹp, u tối, dẫn đến các khoảng mở bất ngờ ngập tràn ánh sáng, khiến người xem có cảm giác như đang bước vào một thế giới siêu thực, đầy kịch tính và ám ảnh.
Công trình này không chỉ là một tuyên ngôn về mặt kỹ thuật mà còn là một trải nghiệm về cảm xúc, nơi con người bị cuốn vào một cơn lốc thị giác và không gian. Mái đồng – vật liệu vừa mộc mạc vừa kiêu sa – như một vương miện trên đầu của thực thể sống ấy, gợi nhắc đến một thứ gì đó cổ xưa nhưng cũng cực kỳ hiện đại, một liên kết giữa quá khứ và tương lai, giữa cái bền vững và cái mong manh.